Thứ Sáu, 13 tháng 12, 2013
Thứ Ba, 10 tháng 12, 2013
Lợi ích của việc sử dụng máy tính đối với người cao tuổi
Nghiên cứu cho thấy người cao niên sẽ giúp trí nhớ nếu chịu khó lên mạng Internet
Theo kết quả nghiên cứu được trình bày tại cuộc hội thảo thường niên của Hội Society for Neuroscience thì người
cao niên có thể thay đổi tình trạng minh mẫn và tránh được bệnh hay
quên ngắn hạn của tuổi già nếu chịu khó làm việc tìm tòi trên Internet.
Một toán chuyên gia của đại học Los Angeles đã “scan” não bộ của 24 cụ cao niên (một nửa là những cụ thường xuyên lên internet còn nửa kia thì không) với mục đích tìm xem Internet tác động ra sao lên não bộ các người già.
Một toán chuyên gia của đại học Los Angeles đã “scan” não bộ của 24 cụ cao niên (một nửa là những cụ thường xuyên lên internet còn nửa kia thì không) với mục đích tìm xem Internet tác động ra sao lên não bộ các người già.
Thứ Hai, 9 tháng 12, 2013
Sao lại sợ về hưu? (*)
Đôi lời bình của Bách Việt: Đó là tiêu đề của một bài báo mới đang được loan truyền trên nhiều tờ báo chính thức và trên mạng hiện nay với rất nhiều ý kiến quan tâm bàn luận trái chiều nhau. Tuy nhiên ở Việt Nam hiện nay trái chiều thường là chuyện của công luận , còn quyết định là của Lãnh đạo, và quan niệm thế nào là nhất trí là một phạm trù rất trừu tượng phụ thuộc vào đối tượng là ai, nên chi có nhiều quyết định của Lãnh đạo tỏ ra "trái khuấy", ra rồi lại sửa hoặc hủy...Có lẽ khỏi cần nhắc lại ở đây, chỉ nhìn vào 2 chủ đề mới đây nhất là nâng tuổi nghĩ hưu và tăng thời gian nghỉ Tết lên 9 ngày thì cũng đủ thấy tình trạng nói trên.
Đúng là Việt Nam ta có rất nhiều sáng tạo nhiều khi rất "mạnh tay", nhưng tiếc thay lai ngược dòng hoặc chậm trễ so với thế giới thì phải(?) Hỏi có mấy nước có ngày nghĩ cuối năm dài như Việt Nam để rồi làm bù cả tuần không được nghỉ? Họ đưa ra lý do "như thật "để giảm ách tắc giao thông..." và "kích cầu du lịch..." Nhưng thực ra đó chỉ là cung cách tùy tiện bất chấp luật lệ. Về tuổi nghĩ hưu, thế giới người ta đang muốn giảm mà không được (vì thiếu nhân công) thì Việt nam lại muốn tăng trong điều kiện "dân số vàng" mới lạ chứ(!?) Không biết rồi đây thế hệ vàng sẻ được sử dụng làm gì khi thế hệ già vẫn ngồi chình ình ở công sở? Phải chăng ở đất nước này khái niệm "đi làm" đồng nghĩa với "công chức", còn tất cả những việc làm khác đều vô nghĩa? Thiết nghĩ cải cách gì thì hãy nên cải cách trước lối tư duy đậm đặc mùi phong kiến cổ hủ này cái đả! (Bách Việt) |
Thứ Sáu, 6 tháng 12, 2013
Hợp tác hữu nghị...như thế này sao?
Theo một số nguồn tin, trong đó có báo Tuổi trẻ, Tiền Phong, đã đưa tin về vụ việc tàu cá mang số hiệu Qng - 92046 của thuyền trưởng Nguyễn Văn
Lâm khi đánh bắt tại quần đảo Hoàng Sa hôm 1/12 gặp trục trặc do
lưới cá bị dính vào chân vịt khiến ngư dân Nguyễn Văn Xiện đã bị chân vịt cứa vào cổ bị mất nhiều
máu và bất tỉnh. Ông Lâm sau đó đã liên lạc và được Trung tâm
Phối hợp tìm kiếm cứu nạn hàng hải khu vực 2 (có trụ sở tại Đà Nẵng)
hướng dẫn cho tàu chạy vào đảo Phú Lâm, thuộc quần đảo Hoàng Sa để cấp cứu.
Thứ Năm, 5 tháng 12, 2013
Điều ai cũng biết nhưng ít người tuân theo
Bí mật của tình yêu Brad Pitt & Angelina Jolie.
Cuối tháng 3/2012, một bức thư đầy tình cảm, được cộng đồng mạng rỉ tai nhau là của Brad Pitt viết tặng người tình Angelina Jolie đã được lan truyền như một "bảo bối" để các cặp vợ chồng hâm nóng tình yêu trong hôn nhân.
Thứ Ba, 3 tháng 12, 2013
Tục ngữ Việt Nam
Nguồn Qua họp thư bạn bè. Tác giả : Vô danh
Hình chỉ có tính minh họa |
Bốn người khách thuộc hạng văn/thi sĩ ... vào một quán nhậu. Trong khi chọn món ăn, cô hầu bàn đến cười duyên :
-“Em rót bia cho mấy anh nhé?”
Anh A liền tán :
-“Xin lỗi, em mỹ danh là gì, ở đâu ?”
Cô cười dịu dàng:
-“Hỏi quê… rằng biển xanh dâu,
Hỏi tên… rằng mộng ban đầu đã xa”.
Anh B vỗ đùi:
-“Úi chà ! Giỏi thơ thiệt ! Tuyệt vời. Rót bia đi”.
-“Dạ . Cảm ơn quí anh”.
Anh C đon đả :
-“Lấy thêm ly. mời Em cùng ngồi uống cho vui”.
-“Dạ”.
Thế là bàn có một bông hồng giữa đám sỏi đá.
Anh D mời tất cả cụng ly :
-“Coi bộ em giỏi thơ văn nhỉ !”.
Cô cười rất duyên :
-“Em cũng học mót chút ít để góp chuyện cho vui mà.Quí anh không thấy phiền chứ ? Chắc quí anh giỏi văn thơ lắm thì phải?”
Anh A xoa bụng, ưỡn ngực :
-“Cũng đủ xài. Ai hỏi gì nói nấy. Nhất là lãnh vực văn học. Không bao giờ bị kẹt”.
-“Thế là quá giỏi rồi. Vậy, em đố các anh về lĩnh vực văn học nhé?”
Cả bàn nhốn nháo hẳn lên, vui như cá gặp nước. Họ là nhà giáo, nhà thơ , nhà văn cả … hớn hở cụng ly chờ đợi cuộc vui
Cô gái cười, cất giọng oanh vàng :
-“Nếu có một ông khỏa thân” (trần truồng) cõng một ông cũng khỏa thân… Câu tục ngữ nào tả được cảnh này ?”.
Bốn vị khách không tìm ra câu tục ngữ nói về trường hợp hy hữu này …
Anh C thẳng thắn :
-“Chúng tôi thua. Cô giảng đi.
Cô bình tĩnh giải thích:
-Này, một ông khỏa thân, cõng trên lưng một ông cũng khỏa thân… Lúc ấy sẽ có tình trạng mà tục ngữ nói: “Gậy ông đập lưng ông”.
-“Úi trời! Đúng quá”
Cả bàn cười rộ . Vừa rót thêm bia, cô vừa đố tiếp:
-“Cũng cái ông khỏa thân ấy, ông ta nhảy tõm xuống ao, tục ngữ nói sao nào?”
Bốn vị khách lại bí … Họ lại yêu cầu cô giải đáp.
Cô cười tủm tỉm :
-“Ông khỏa thân mà nhảy xuống ao sẽ gây nên cảnh: “Chim sa cá lặn”.
Cả bàn cười vang như pháo tết.
-“ Úi trời ! Đúng quá đi. Cá trông thấy chim hãi quá phải lặn là cái chắc !”
Thừa thắng xông lên, cô ta đố tiếp:
-“Thưa quí anh, cũng cái ông khỏa thân ấy, ông ta ngồi lên hòn đá, tục ngữ bảo sao nào ?”
Bốn khuôn mặt thông minh kia lại đờ đẫn. Cô gái thong thả giải thích :
-“Ông khỏa thân ngồi lên hòn đá, lúc ấy tục ngữ phán rằng: “Trứng chọi đá !”
Cả bàn cười vang.
Ông D hăm hở :
-“Đúng quá đi chớ . Trứng này không bể được ! Còn nữa không ?
Cô gái tiếp :
-Cũng cái ông khỏa thân đó nữa, nay lại ngồi bệt xuống đất không chịu đứng dậy thì theo «tục ngữ» các ông nói sao ?
Bốn khuôn mặt sáng láng trông thật thảm thương, bí rị.
Cô gái tiếp :
-Cái ông khỏa thân ngồi bệt xuống đất diễn ra cảnh mà «tục ngữ» gọi là «Đất lành chim đậu» . Đúng chưa ?
Bốn đấng mày râu cười gượng gạo thấy mình kém tắm quá so với cô tiếp viên.
-“Em rót bia cho mấy anh nhé?”
Anh A liền tán :
-“Xin lỗi, em mỹ danh là gì, ở đâu ?”
Cô cười dịu dàng:
-“Hỏi quê… rằng biển xanh dâu,
Hỏi tên… rằng mộng ban đầu đã xa”.
Anh B vỗ đùi:
-“Úi chà ! Giỏi thơ thiệt ! Tuyệt vời. Rót bia đi”.
-“Dạ . Cảm ơn quí anh”.
Anh C đon đả :
-“Lấy thêm ly. mời Em cùng ngồi uống cho vui”.
-“Dạ”.
Thế là bàn có một bông hồng giữa đám sỏi đá.
Anh D mời tất cả cụng ly :
-“Coi bộ em giỏi thơ văn nhỉ !”.
Cô cười rất duyên :
-“Em cũng học mót chút ít để góp chuyện cho vui mà.Quí anh không thấy phiền chứ ? Chắc quí anh giỏi văn thơ lắm thì phải?”
Anh A xoa bụng, ưỡn ngực :
-“Cũng đủ xài. Ai hỏi gì nói nấy. Nhất là lãnh vực văn học. Không bao giờ bị kẹt”.
-“Thế là quá giỏi rồi. Vậy, em đố các anh về lĩnh vực văn học nhé?”
Cả bàn nhốn nháo hẳn lên, vui như cá gặp nước. Họ là nhà giáo, nhà thơ , nhà văn cả … hớn hở cụng ly chờ đợi cuộc vui
Cô gái cười, cất giọng oanh vàng :
-“Nếu có một ông khỏa thân” (trần truồng) cõng một ông cũng khỏa thân… Câu tục ngữ nào tả được cảnh này ?”.
Bốn vị khách không tìm ra câu tục ngữ nói về trường hợp hy hữu này …
Anh C thẳng thắn :
-“Chúng tôi thua. Cô giảng đi.
Cô bình tĩnh giải thích:
-Này, một ông khỏa thân, cõng trên lưng một ông cũng khỏa thân… Lúc ấy sẽ có tình trạng mà tục ngữ nói: “Gậy ông đập lưng ông”.
-“Úi trời! Đúng quá”
Cả bàn cười rộ . Vừa rót thêm bia, cô vừa đố tiếp:
-“Cũng cái ông khỏa thân ấy, ông ta nhảy tõm xuống ao, tục ngữ nói sao nào?”
Bốn vị khách lại bí … Họ lại yêu cầu cô giải đáp.
Cô cười tủm tỉm :
-“Ông khỏa thân mà nhảy xuống ao sẽ gây nên cảnh: “Chim sa cá lặn”.
Cả bàn cười vang như pháo tết.
-“ Úi trời ! Đúng quá đi. Cá trông thấy chim hãi quá phải lặn là cái chắc !”
Thừa thắng xông lên, cô ta đố tiếp:
-“Thưa quí anh, cũng cái ông khỏa thân ấy, ông ta ngồi lên hòn đá, tục ngữ bảo sao nào ?”
Bốn khuôn mặt thông minh kia lại đờ đẫn. Cô gái thong thả giải thích :
-“Ông khỏa thân ngồi lên hòn đá, lúc ấy tục ngữ phán rằng: “Trứng chọi đá !”
Cả bàn cười vang.
Ông D hăm hở :
-“Đúng quá đi chớ . Trứng này không bể được ! Còn nữa không ?
Cô gái tiếp :
-Cũng cái ông khỏa thân đó nữa, nay lại ngồi bệt xuống đất không chịu đứng dậy thì theo «tục ngữ» các ông nói sao ?
Bốn khuôn mặt sáng láng trông thật thảm thương, bí rị.
Cô gái tiếp :
-Cái ông khỏa thân ngồi bệt xuống đất diễn ra cảnh mà «tục ngữ» gọi là «Đất lành chim đậu» . Đúng chưa ?
Bốn đấng mày râu cười gượng gạo thấy mình kém tắm quá so với cô tiếp viên.
Thứ Hai, 2 tháng 12, 2013
Người vợ Nhật của Lương Định Của
Tác giả: Phạm Vũ đăng trên Tuổi trẻ-
Trong căn nhà yên tĩnh đầu một con hẻm trên đường Nguyễn Đình Chiểu (Q.1, TP.HCM), bà Nakamura Nobuko ngồi trước tivi, như mấy chục năm qua, chăm chú theo dõi chương trình thời sự Nhật Bản trên Đài NHK.
Gương mặt nhẹ nhõm, thanh thoát của bà tươi lên khi gặp
khách đến thăm, cố gắng chắp nối vài câu tiếng Việt: “Đã hơn hai năm
rồi, từ ngày sóng thần 2011, tôi chưa về thăm Nhật Bản, nhưng theo dõi
trên tivi cũng biết tất cả tình hình bên đó. Tôi nay đã 91 tuổi rồi, ở
VN đến hết đời thôi”. Hỏi bà vì sao lại đến VN, vì sao lại tình nguyện ở
đây suốt đời dù vẫn giữ quốc tịch Nhật Bản, bà cười: “Cả ngàn người hỏi
tôi vậy rồi, cả các con tôi cũng hỏi. Câu trả lời cách nay 60 năm là:
Thuyền theo lái, gái theo chồng. Câu trả lời của hôm nay là: Vì cơn gió
thổi từ Hà Nội”. Nói rồi bà lại cười.
Ngày mai sẽ thổi cơn gió riêng
Tháng 10-1945, khi Chiến tranh thế giới thứ hai vừa chấm dứt, cô Nakamura Nobuko 23 tuổi đã gật đầu đồng ý cưới một lưu học sinh VN ở Fukuoka, Nhật Bản. Anh lưu học sinh nghèo đến không có được một món quà cưới tặng vợ ấy sau này trở thành nhà nông học nổi tiếng: giáo sư - tiến sĩ - Anh hùng lao động Lương Định Của. |
Bà Nobuko bảo câu ngạn ngữ Nhật Bản mà bà thích nhất là
“Ngày mai sẽ thổi cơn gió riêng của nó”, tương ứng với câu “Sau cơn mưa
trời lại sáng” của VN. Lạc quan vậy nên bà cứ cười hoài khi xua tay
giải thích: “Mọi người bảo Nhật Bản là một nước phát triển, giàu có, còn
VN thì nghèo, thời tôi đến lại còn có chiến tranh, sợ tôi vất vả. Nhưng
mà không phải vậy đâu. Tôi có vất vả mấy cũng không bằng người nông dân
VN, sáng sớm đã phải ra đồng, ngâm chân xuống bùn lạnh buốt, ăn uống
thì cực khổ. Người VN lại luôn giúp đỡ tôi. Bên cạnh tôi còn có anh Của,
có các con”.
Câu chuyện của bà tràn ngập hình ảnh về ông Lương Định
Của, thật khác với những gì người ta thường hình dung về ông giáo sư,
viện trưởng đạo mạo, tác giả của những giống lúa năng suất cao, cây ăn
trái nổi tiếng. “Anh Của” của bà dí dỏm, dễ gần, luôn đắm trong tình yêu
với khoa học và lý tưởng về một xã hội chỉ có những điều tốt đẹp. Người
Nhật trọng lễ nghi, phép tắc, đôi khi quá lịch sự mà trở thành xã giao,
vậy nhưng chàng thanh niên Lương Định Của lại đến gặp cô gái làm việc
trong phòng thí nghiệm trường mình rồi đưa ra một gói giấy: “Xin nhờ chị
Nobuko may giúp tôi một cái áo sơmi”. Lần đầu tiên được Nobuko đưa đến
nhà mình để nhờ mua giúp lương thực đang rất khan hiếm trong thời điểm
chiến tranh, “anh Của” đã ngọt ngào gọi “Cha ơi! Mẹ ơi!” trước sự ngỡ
ngàng của cha mẹ Nobuko. Bà Nobuko hôm nay cười thật tươi: “Sau này đến
VN, tôi mới biết người miền Nam có tập quán xưng hô thân mật như thế.
Nghe anh gọi “mẹ”, mẹ tôi thích lắm, và vì thế mà sau đó ít lâu bà đồng ý
gả con gái cho anh sinh viên ấy. Bà còn tự tay đi chợ, nấu ăn cho đám
cưới”.
Những ngày mùa thu 1945, ngoài niềm vui vì hạnh phúc
riêng tư, ông Lương Định Của còn một niềm vui khác khiến ông như muốn
bay lên, đôi mắt sáng loáng lên khi nói với vợ: “Em Nobuko ơi, VN đã
được độc lập rồi. VN không còn là thuộc địa nữa. Từ nay trở đi, anh là
người của nước VN độc lập, em ạ”. Từ ngày ấy, cơn gió thổi từ Hà Nội đã
len vào tổ ấm nhỏ của đôi vợ chồng trẻ, theo họ từ Fukuoka đến Kyoto,
Tokyo, từ lúc Lương Định Của còn là sinh viên cho đến khi nhận được danh
hiệu bác sĩ nông học danh giá, tạo ra được giống lúa mới hột to, từ khi
Nobuko là một cô gái trẻ cho đến lúc cô đã là một bà mẹ với hai con
trai nhỏ.
Bà Nakamura Nobuko hạnh phúc ở tuổi 91 tại TP.HCM - Ảnh: T.Trung |
Tiếng nói Nhật từ Hà Nội
"Nhớ ngày đầu tiên bước xuống khỏi tàu tập kết vào bãi
biển Sầm Sơn, gia đình chủ nhà nấu cơm cho chúng tôi rồi xuống bếp ăn
khoai, củ chuối, mùa đông chỉ có cái ổ rơm chống rét. Thương lắm. Bây
giờ thì đời sống người dân cũng khá lắm rồi"
Bà Nakamura Nobuko
|
Ông Lương Định Của đã say sưa nói với vợ về tương lai
mới của đất nước, về xã hội tốt đẹp, tất cả vì nhân dân mà Nhà nước VN
dân chủ cộng hòa đang tạo lập. Ông từ chối các cơ hội đi làm nghiên cứu
sinh ở Mỹ, làm việc cho Viện Nghiên cứu lúa gạo thế giới (IRRI) để tìm
cách về nước tham gia kháng chiến. Sau nhiều nỗ lực móc nối, chờ đợi,
xoay đường này cách khác, năm 1952 ông đã đưa cả gia đình về Sài Gòn, và
đến năm 1954 cả nhà lại cùng lên một chuyến tàu tập kết ra Bắc.
Từ đấy, bà Nobuko đã biết đến nỗi cực khổ của người
nông dân VN khi cùng ông Lương Định Của ra khỏi phòng thí nghiệm bước
xuống ruộng làm khoa học thực nghiệm, nuôi con gà, con lợn trong sân
nhà; biết đến tem phiếu, xếp hàng, thiếu trước hụt sau khi phải chăm sóc
đàn con; biết đến hầm trú ẩn, bom đạn rơi sát bên mình trong những năm
tháng ở lại Hà Nội để dịch và đọc những bản tin tiếng Nhật tại Đài Tiếng
nói VN. Bà đã thay mặt đài viết từng lá thư tay trả lời thính giả Nhật,
cảm ơn những lời động viên trong cuộc chiến tranh tàn khốc, giới thiệu
những món ăn, những điểm du lịch VN... Tình yêu nước của chồng, những
“cơn gió thổi từ Hà Nội” đã thấm vào bà từ bao giờ. Bà Nobuko lặp lại:
“Tôi sống ở VN rất dễ chịu. Thời tiết dễ chịu, thức ăn dễ chịu, con
người cũng dễ chịu, và cả cách ăn mặc nữa. Tôi rất thích áo dài, vừa nhẹ
nhàng, vừa đẹp, lịch lãm, lại vừa dễ mặc”.
Tấm ảnh bà mặc áo dài đứng cạnh chồng chụp mấy mươi năm
trước, dịu dàng, nền nã không khác gì một phụ nữ VN. Cầm tấm ảnh, bà
lặng đi: “Chỉ tiếc anh Của mất sớm quá, mới 55 tuổi”. Đất nước vừa thống
nhất, ông Lương Định Của đã hai lần vào Nam khảo sát để chuẩn bị xây
dựng Trung tâm Nông nghiệp miền Nam. Rồi ông bác sĩ nông học hăng say
tính chuyện trở về quê hương sinh sống, háo hức vì sắp được phát huy khả
năng của mình trên những đồng ruộng mênh mông, màu mỡ của đồng bằng
sông Cửu Long. Tháng 12-1975, ông tham dự kỳ họp thứ hai của Quốc hội
khóa V, dự định kết thúc thì chuyển vào miền Nam nhận công tác. Chỉ còn
hai ngày nữa lên đường, bỗng một đêm ông lên cơn nhồi máu cơ tim. Hôm ấy
là ngày 28-12-1975.
Hạnh phúc là ở đây
Hồi ký của bà Nobuko viết: “Tôi luôn tin tưởng là tôi
hiểu biết về anh Của nhiều nhất, nhưng chứng kiến cảnh tang lễ, niềm tin
này bắt đầu lung lay. Nhiều đoàn cán bộ cao cấp, nhiều cơ quan đoàn
thể, đại biểu địa phương, những đoàn dài học sinh, sinh viên, hàng trăm
người nông dân đứng xếp hàng trước cổng Bộ Nông lâm nghiệp... Tôi mới
hiểu anh với tư cách một người chồng, người cha, chứ chưa hiểu hết những
đánh giá về mặt xã hội”.
Đúng là mỗi ngày lại có một cơn gió mới. Với những phát
hiện mới về người chồng quá cố, bà Nobuko cùng các con quyết định
chuyển vào TP.HCM để được sống trên quê hương ông Lương Định Của, tiếp
tục làm việc ở Sở Ngoại vụ, tiếp tục cùng VN vượt qua những thời kỳ từ
khó khăn đến đổi mới về kinh tế, đường lối chính sách.
Trong năm người con của bà, có tới ba người theo cha
vào ngành nông nghiệp. Trong đó, từng tham gia chiến dịch Hồ Chí Minh,
phục vụ mười năm trong quân đội rồi lại tiếp tục theo nông nghiệp, người
con trai cả Lương Hồng Việt bây giờ đã nghỉ hưu, luôn sát vai cùng mẹ
Nobuko trên những nẻo đường: về quê cha ở Sóc Trăng lo phần mộ tổ tiên,
về Hà Nội mỗi năm để trao Giải thưởng Lương Định Của cho những thanh
niên nông thôn xuất sắc, về quê mẹ Nhật Bản để bà vơi nỗi nhớ hoa anh
đào...
Nhắc về ông Lương Định Của, bà Nobuko bảo: “Ai cũng nói
nếu chúng tôi vẫn cứ ở Nhật Bản thì sẽ giàu có lắm, sự nghiệp của anh
cũng rực rỡ hơn về khoa học. Nhưng vật chất không làm nên hạnh phúc. Ở
lại Nhật Bản thì anh Của sẽ không thể vui được đâu, vì những “cơn gió
thổi từ Hà Nội”. Tôi đến đây, được làm vợ anh 30 năm, hợp nhau tới từng
lời nói, như vậy là tôi được ở nấc thang trên cùng của hạnh phúc rồi”.
Ông Việt cười tiếp lời: “Nhìn vào câu chuyện cuộc đời của ông bà, lớp
con như chúng tôi thì thấy như huyền thoại, đám cháu thì bảo như cổ
tích, không thể có được. Cả nhà bảo nhau phấn đấu theo ông bà thôi”.
PHẠM VŨ
Nhà nông học tiên phong
Nhà nông học Lương Định Của sinh năm 1920 tại Đại Ngãi,
Long Phú, Sóc Trăng. Ông tốt nghiệp bác sĩ nông học tại Nhật Bản (tương
đương học vị tiến sĩ ở VN), cùng vợ con về nước và tập kết ra Bắc năm
1954. Ông nghiên cứu và giảng dạy tại Viện Khảo cứu nông lâm, Trường đại
học Nông nghiệp, Viện Nghiên cứu cây lương thực thực phẩm.
Ông là người đi tiên phong trong lĩnh vực khoa học thực
nghiệm về nông nghiệp, hướng dẫn nông dân đắp bờ thửa, cấy lúa thẳng
hàng để có năng suất cao. Ông là tác giả của nhiều giống lúa với đặc
tính phù hợp thổ nhưỡng địa phương, các loại cây trồng: khoai lang, đu
đủ, dưa lê, xương rồng, rau muống, dưa hấu không hạt...
Ông được phong tặng Anh hùng lao động năm 1967 và truy
tặng Giải thưởng Hồ Chí Minh năm 1995. Có nhiều con đường, trường học
được đặt tên Lương Định Của ở Hà Nội, TP.HCM, Sóc Trăng.
Trung ương Đoàn TNCS Hồ Chí Minh lập ra Giải thưởng
Lương Định Của vào năm 2006, trao tặng hằng năm cho các thanh niên nông
thôn có thành tích đặc biệt xuất sắc trong sản xuất, kinh doanh, chuyển
giao tiến bộ khoa học kỹ thuật, công nghệ, phát triển ngành nghề, bảo vệ
môi trường, xây dựng nông thôn mới... Mới đây nhất, tháng 9-2013, lễ
trao giải thưởng lần thứ 8 đã tổ chức tại Hà Nội.
|
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)