BỐN CÔ GÁI VIỆT NAM XINH ĐẸP
Tác giả: Nhà báo Huỳnh Ngọc Chênh
Có những cô gái Việt Nam đứng xếp hàng cho đàn ông nước ngoài chọn mua về làm vợ.
Có những cô gái Việt Nam bị khinh bỉ, xăm soi khi trình hộ chiếu VN để nhập cảnh vào Mã Lai, Singapore, Hàn Quốc…
Có những cô gái đáng thương khác phải bán mình kiếm sống trong những điểm mát xa trá hình, trong những quán bia ôm dâm loạn…
Có những cô gái phải cam phận làm nô lệ tình dục ở quê người thông qua các đường dây buôn bán phụ nữ qua biên giới.
Có những cô gái làm đĩ cao cấp bằng cách khoe mông, khoe ngực, tạo xì căng đan để mồi chài các đại gia lắm tiền nhiều của.
Có những cô gái khóc ngất lên khi gặp được sao Hàn.
Có những cô gái còn ở tuổi học trò đã sẵn sàng xông vào cấu xé, lột truồng, nhục mạ nhau chỉ vì ganh ăn, ghét ở.
Có những cô gái thí đời vào những cuộc vui thâu đêm suốt sáng trong những tụ điểm ăn chơi để quên đi thực tại.…
Những cô gái như vậy sẽ luôn hiện lên
trên các dòng tin của hệ thống báo đài. Những dòng tin nhói đau ấy như
những nhát bút tối màu tạo nên những gam u ám trên bức tranh toàn cảnh
của một xã hội vốn không mấy sáng sủa.
Tuy vậy vẫn có những cô gái trẻ khác mà
vẻ đẹp của họ như những tia sáng chiếu xuyên qua bức màn đêm mang lại
niềm tin tươi sáng vào thệ trẻ trong chúng ta.
Cô gái đầu tiên mà không hiếm người biết đến là luật sư Lê Thị Công Nhân *. Hãy hiểu về cô qua những gì ghi trên tự điển bách khoa Wikipedia:
Lê Thị Công
Nhân sinh tại Gò Công Tây, tỉnh Tiền Giang, Việt Nam; trú tại tập thể
Văn phòng Chính phủ, phường Phương Mai, quận Đống Đa, Hà Nội, xuất thân
trong một gia đình công nhân viên chức và tốt nghiệp Đại học Luật Hà Nội
năm 2001.
Năm 2004, cô
tốt nghiệp lớp luật sư và công tác tại bộ phận thư ký quan hệ quốc tế,
Văn phòng Đoàn Luật sư Hà Nội. Năm 2005, thôi việc tại Văn phòng Đoàn
Luật sư Hà Nội để về làm việc tại văn phòng Luật sư Thiên Ân.
Lê Thị Công Nhân là thành viên của Khối 8406 và đồng thời là đảng viên của Đảng Thăng Tiến Việt Nam.
Lê Thị Công
Nhân bị bắt tạm giam tại Hà Nội vào ngày 6 tháng 3 năm 2007 vì bị cáo
buộc hoạt động “tuyên truyền chống Nhà nước Cộng hòa Xã hội chủ nghĩa
Việt Nam”, và bị xóa tên khỏi danh sách Đoàn Luật sư Hà Nội.
Vào ngày 11
tháng 5 năm 2007, sau hơn hai tháng tạm giam, cô và Nguyễn Văn Đài được
đem ra xét xử, bị kết án 4 năm tù giam và 3 năm quản chế. Ngày 06 tháng
03 năm 2010, Lê Thị Công Nhân đã thi hành xong 3 năm tù, cô được thả về
và chịu sự quản chế tại địa phương.
Hoạt động
Lê Thị Công
Nhân tham gia phong trào đòi đa nguyên, đa đảng. Lê Thị Công Nhân đã
từng viết tham luận, nội dung tố cáo Tổng Công đoàn Việt Nam hiện nay
không bảo vệ quyền lợi của người lao động Việt Nam, Đảng Cộng sản Việt
Nam vi phạm nhân quyền và kêu gọi thế giới hỗ trợ cả tinh thần lẫn vật
chất để lập ra những công đoàn độc lập cho công nhân Việt Nam, thể hiện
đúng chức năng của Đảng Cộng sản Việt Nam được nêu trong điều 4 Hiến
pháp Việt Nam 1992. (“Đảng Cộng sản Việt Nam, đội tiên phong của
giai cấp công nhân Việt Nam, đại biểu trung thành quyền lợi của giai cấp
công nhân, nhân dân lao động và của cả dân tộc.”)
Cô là phát
ngôn viên công khai của Đảng Thăng Tiến Việt Nam, cô đã trả lời một số
cuộc phỏng vấn của các đài và báo chí ngoại quốc và viết bài nói về thực
trạng của Việt Nam. Vào tháng 12 năm 2006, trả lời cuộc phỏng vấn hội
đoàn Lên Đường ở hải ngoại với những lời lẽ phê phán chỉ thị số
37/2006/CT-TTg củaThủ tướng chính phủ về việc quy định một số biện pháp
tăng cường lãnh đạo và quản lý báo chí, cô nói: “Là một luật sư thì
tôi xin khẳng định với những hiểu biết cá nhân của mình rằng chỉ thị
37-TTG ngày 29/11/2006 là hoàn toàn vi hiến”.
Cô đã được
mời tham dự Hội nghị Công đoàn Tự do tổ chức tại Warszawa, thủ đô của Ba
Lan, (28 – 30 tháng 10 năm 2006), nhưng cô không tham dự được vì bị
công an giữ lại trước khi lên máy bay.
Từ đầu tháng
12 năm 2006 đến tháng 2 năm 2007, cô đã cùng luật sư Nguyễn Văn Đài tổ
chức các lớp học về dân chủ và nhân quyền, vận động giới thiệu các tổ
chức như Đảng Dân chủ, Đảng Thăng Tiến Việt Nam, Khối 8406… cho một số
sinh viên, trí thức và người khiếu kiện, tại văn phòng luật sư Thiên Ân…
Người con gái thứ hai là Đỗ thị Minh Hạnh *.
Minh Hạnh sinh ngày 13-3 năm 1985
trong một gia đình cả cha mẹ đều là cán bộ Cộng Sản ở Di Linh, Lâm Đồng.
Năm 18 tuổi cô đã bắt đầu hoạt động bênh vực cho những người dân oan
Lâm Đồng làm đơn khiếu kiện đât đai. Sau khi tốt nghiệp phổ thông, Minh
Hạnh vào Sài Gòn tiếp tục học trường Cao Đẳng Kinh tế.
Năm 2005 cô đến Hà Nội giúp đỡ dân
oan khiếu kiện đất đai và bị án 3 tháng tù giam. Khi hay tin chánh quyền
CSVN cho Trung quốc đầu tư khai thác Bauxit tại Tây nguyên, cô đã bí
mật cùng Nguyễn Hoàng Quốc Hùng đến tận nơi chụp ảnh các nông trường của
TQ tại đây và chuyển đi toàn cầu qua mạng Internet.
Năm 2007 Minh Hạnh đã tổ chức cho
công nhân người Việt bị áp bức tại công ty nước ngoài để biểu tình và
đình công để được tăng lương và an toàn lao động. Tháng 12 năm 2009 cô
đã bí mật đi đường bộ sang Cambuchia, Thái Lan để đến Malaysia tham dự
đại hội kỳ 2 của Ủy ban về người lao động Việt nam.
Những hoạt động yêu nước đó của Minh Hạnh đã đẩy cô vào tù.
Vào ngày sinh nhật thứ 27 của Minh Hạnh, tác giả Ngô An viết những giòng sau đây về cô:
Hôm nay –
ngày 13 tháng 3 – sẽ là một ngày rất bình thường nếu tôi không biết
Hạnh. Tôi còn nợ cô bé ấy nhiều lắm. Có nhiều điều còn nhớ mãi, có những
chuyện sẽ không thể nào quên. Thế nhưng, Hạnh vào tù đã được 3 năm, tôi
chưa bao giờ viết được một bài trọn vẹn cho em.
Có lẽ,
tình càm tôi dành cho Hạnh đã bão hòa, đã đầy ắp để mỗi con chữ về Hạnh
cũng là thừa. Có lẽ, tôi nhìn thấy sự thừa thãi trong những dòng chữ của
mình vì đã có nhiều người viết về Hạnh mặc dù họ chưa được gặp em một
lần. Mặc dù họ chưa được một lần nghe Hạnh hát, những bài hát do em tự
đặt lời, giọng tự nhiên, trong sáng, không chải chuốt. Nhưng, quả thật,
những dòng chữ họ dành cho Hạnh thật ấm áp, thật nghĩa tình như đã quen
Hạnh từ lâu.
Những ai
đã có lần biết Hạnh, có lẽ sẽ nhớ mãi đôi mắt long lanh sáng của em chứa
cả một bầu tâm huyết, Hạnh tin ở con người, cuộc sống, Hạnh tin mãnh
liệt ở lý tưởng và điểm đến trên con đường chông gai mà em đã chọn. Bởi
đó là hoài bão của em. Hoài bão của Hạnh không phải là một người chồng
giàu, một căn nhà đẹp mà là một cuộc sống công bằng, cơm no cho người
nghèo, áo ấm cho kẻ không nhà. Và em đã chọn một lối đi riêng cho mình –
không giống những cô gái đồng trang lứa – để thực hiện hoài bão đó.
Tác giả Vũ Đông Hà viết về Minh Hạnh:
“Hạnh đã cùng với Hùng lên đường, phẫn nộ nhưng không hận thù, hiền hòa
nhưng dũng cảm, chông gai nhưng không khiếp nhược, thất bại nhưng không
sờn lòng”.
Thi sĩ Trần Trung Đạo đã viết “Mấy vần thơ cho Đỗ thị Minh Hạnh”:
Đất nước mình không có hôm nay
Nếu hai ngàn năm trước không có bà Trưng, bà Triệu
Và sẽ tiếp tục sống trong độc tài nô lệ
Nếu không có những người con gái như em
Dòng sông dài và phiến đá chông chênh
Nhưng nếu tất cả đều co ro, sợ hãi
Nếu tất cả đều đứng nhìn, e ngại
Dân tộc này rồi sẽ ra sao?
…
Nếu hai ngàn năm trước không có bà Trưng, bà Triệu
Và sẽ tiếp tục sống trong độc tài nô lệ
Nếu không có những người con gái như em
Dòng sông dài và phiến đá chông chênh
Nhưng nếu tất cả đều co ro, sợ hãi
Nếu tất cả đều đứng nhìn, e ngại
Dân tộc này rồi sẽ ra sao?
…
Lịch sử đang chờ em để bước sang trang
Dân tộc vịn vai em để đi cùng nhân loại
Những người chết đang bắt đầu sống lại
Những người đi đang lần lượt quay về
…
Dân tộc vịn vai em để đi cùng nhân loại
Những người chết đang bắt đầu sống lại
Những người đi đang lần lượt quay về
…
Và Hạnh đã viết trong thư gởi mẹ từ trong tù:
“Má ơi,
con rất là đau buồn, con không buồn thân thể con, ở tù bao nhiêu năm
cũng được… Họ bảo con hãy nhận tội đi rồi sẽ được giảm xuống 4 năm,
nhưng không, ở đời thì chết chỉ có một lần mà thôi… để cho họ thấy rằng,
họ không được phép coi thường tinh thần bất khuất của dân tộc. Mỗi dân
tộc, mỗi một con người, nhất là người lãnh đạo đất nước phải biết rằng
“Đặt quyền lợi và danh dự của tổ quốc lên trên quyền lợi cá nhân của
mình chứ…”
Người con gái thứ ba tôi muốn nói đến là Trịnh Kim Tiến *. Cha già bị công an vô cớ đánh chết, cô gạt những giọt nước mắt bi thương, lao ra đường cùng bạn bè tham gia hầu hết những cuộc biểu tình chống Trung Cộng xâm lược.
Sắp bước lên xe hoa về nhà chồng nhưng cô gái trẻ vẫn đau đáu với quê hương. Bài viết mới nhất của cô đăng trên Face book:
Chắc
chắn rằng không chỉ mình tôi mà tất cả mọi người, ai cũng đều mong mỏi
đất nước của mình một ngày nào đó “sánh vai cường quốc năm châu”, vươn
đôi vai ngang tầm thế giới.
Nhưng
một điều thật đáng buồn, những vấn nạn xã hội, kinh tế, văn hóa đã khiến
hình ảnh của đất nước, dân tộc Việt Nam xấu đi quá nhiều trong mắt bạn
bè Quốc tế. Khi người Việt cầm visa, hay hộ chiếu của mình qua các nước
du lịch, đi học cũng như định cư , họ thường bắt gặp những ánh mắt kì lạ
nhìn về phía họ.
Phải
chăng do nhiều yếu tố khiến chúng ta thua kém bạn bè. Người Việt ta vốn
dòng máu Lạc Hồng, truyền thống ngàn năm văn hiến, tôi tin rằng chúng
ta không bao giờ bằng lòng và chấp nhận điều đó.
Từ những thứ nhỏ bé nhất như gánh hàng rong ở Việt Nam cho đến những hãng hàng không cũng có những chênh lệch với nước bạn.
Và tấm lòng của cô với những thân phận nghèo khó:
Không chỉ
đọc, mà thực sự tôi còn chứng kiến nhiều lần những cảnh tượng nhức nhối
xót thương. Mỗi buổi chiều tôi thường cùng mẹ sang bên ngõ chợ mua đồ
ăn, nhìn thấy hình ảnh những người phụ nữ gày gò, đen xạm , ôm chặt
quang gánh chạy thật nhanh mỗi khi thấy chiếc xe đồn của phường đi đến
dẹp chợ, đến mức rơi cả một chiêc dép bên chân lại. Cứ như thể họ đang
đi chạy nạn, tránh bom đạn hay đang bị cướp giật. Những dân phòng, công
an phường tay cầm dùi cui, vẻ mặt dữ dằn nhìn những người phụ nữ đang
thi nhau chạy hàng. Có đôi khi có những sự giằng co, van xin kịch liệt
diễn ra giữa đôi bên nếu những người phụ nữ đó không kịp chạy. Những
giọt nước mắt tức tưởi, cay đắng, ngậm ngùi đôi gánh hàng rong nuôi lớn
con từng ngày .
Và ước mơ của cô:
Không
biết đến bao giờ đất nước tôi có thể vươn lên tầm cỡ thế giới, nhưng
tôi thực sự mong có một ngày, một ngày như thế. Một ngày trên khuôn mặt
của những người dân tôi không phải là những nét măt u sầu, ủ rũ mà là
những nụ cười hạnh phúc, yên vui. Con người được tôn trọng cùng với nghề
nghiệp mà họ đã bỏ sức ra lao động chính đáng kiếm tiền lương thiện.
Hãy cho tôi, thế hệ của tôi còn được sống trong niềm hãnh diện về dân tộc và đất nước thân yêu của chúng tôi.
Người con gái Việt Nam – Sáng tác & trình bày: Dzuy Linh
.
Người con gái thứ tư mà rất nhiều người biết đến và cảm phục là Huỳnh Thục Vy *.
Cô còn khá trẻ mà những bài viết của cô về đất nước, về hiến pháp, về
dân chủ, về nhà nước pháp quyền…uyên bác, sắc sảo đến không ngờ. Không
những chỉ viết, cô gái trẻ ấy đã sống rất kiên cường. Cô dũng mãnh nhìn
thẳng vào bạo quyền và đối chọi lại không một chút nao núng.
Sau đây là một số đoạn trích trong bài “Tính chính danh của Hiến Pháp” mà cô vừa viết trên BBC:
Dù có
xuất phát từ nhu cầu hay tình trạng nào, khi một thực thể chính trị mang
vào mình cái vai trò của một Nhà nước thì bản thân nó phải có khả năng
tự vận động để thực hiện những chức năng bắt buộc, nhằm có được lý do
chính đáng cho sự tồn tại của mình.
Nếu thiếu
đi những lý do này, Nhà nước sẽ chỉ tồn tại trong sự bất chính. Những
lý do đó là: sự đồng thuận trao quyền của người dân, sự hoàn thành tốt
các chức năng quản lý và phát triển xã hội của Nhà nước đó, và cuối cùng
là sự đảm bảo trách nhiệm bảo vệ chủ quyền Quốc gia và thiết lập sự
hiện hữu hài hoà của cộng đồng mà nó quản lý với cả cộng đồng nhân loại.
Dù được
thành lập theo cách nào, một chính quyền chính danh phải có được những
điều kiện trên, hoặc tiến hành càng sớm càng tốt những thay đổi để có
được những điều kiện đó.
Các chế
độ độc tài được kiến lập từ sự trao quyền của người dân thông qua một
cuộc bầu cử mang tính mị dân, như trường hợp cuộc bầu cử năm 1998 đưa
Hugo Chavez của Venezuela lên cầm quyền, thường không có được những nhận
thức sâu sắc về sự kiện trao quyền quan trọng này.
“Một khế ước phải có hai bên tham gia, hai bên phải đặt bút ký kết”.
Thậm chí
những kẻ độc tài mới trỗi dậy nhờ một cuộc bầu cử mị dân như thế sẽ cảm
thấy đắc ý với những chiêu thức lừa bịp dân chúng ngoạn mục của mình chứ
không phải cảm thấy vinh hạnh vì được lên cầm quyền nhờ sự trao quyền
nghiêm túc bằng cả ý thức và tinh thần trách nhiệm của người dân như
trong chế độ dân chủ tự do thực sự. Vì thế, đối với những kẻ độc tài
này, nhân dân và quyền lực xuất phát từ nhân dân chỉ là một trò cười, là
một thứ để hắn ta lợi dụng.
Ở mức độ
nghiêm trọng hơn, các chế độ hình thành từ “cướp chính quyền” như kiểu
cách mà những người Cộng sản Việt Nam đã làm để lên nắm quyền, càng
không nhìn nhận vai trò của sự trao quyền này bởi cái tâm thức rằng:
chính quyền là do họ cướp được chứ không phải do người dân giao phó
cho…Vì thế khi đã nắm được quyền lực trong tay, những kẻ chuyên quyền sẽ
sử dụng quyền lực và các nguồn lực Quốc gia như thứ tài sản riêng, bất
chấp lợi ích của đại đa số người dân và vận mệnh của cả dân tộc.
Ấy thế
nhưng, bất cứ thực thể nào trong thế giới tồn tại được và có thể tồn tại
lâu dài cũng chỉ vì nó có lý do để đảm bảo cho sự hiện hữu của mình.
Thiếu đi tính chính đáng và sự chính danh thì sự tồn tại này chỉ là một
chuỗi những nỗ lực bám víu khó khăn và tiềm ẩn nhiều nguy cơ.
Bởi vậy,
ta không ngạc nhiên khi tất cả các chế độc độc đoán đều sợ bị lật đổ.
Nỗi sợ hãi này xuất phát từ bản chất bất chính của nó. Ngai vàng đặt
trên sự lừa bịp, các vấn nạn xã hội, sự không cân xứng và hài hoà của
các thiết chế xã hội, sự nghèo khổ và mất tự do của người dân trở thành
một thứ quyền lực đáng thèm khát nhưng đầy bất hạnh của những kẻ khát
quyền lực và của cải bất chính.
Bốn cô gái trẻ yêu nước và rất đẹp ấy
đang đối mặt với những thách thức phi lý không cần có. Một cô đang ở
trong tù, chịu sự đối xử khắc nghiệt và tàn nhẫn. Một cô đã ra khỏi tù
nhưng bị quản thúc nghiêm ngặt. Một cô phải luôn luôn đương đầu với mọi
rắc rối đang vây quanh, mỗi bước đi của cô đều có người theo dõi, mọi
phương tiện viết lách và giao tiếp của cô đều bị tịch thu, cả gia đình
cô đang đối đầu với hình phạt nặng nề về tài chính, sắp bị cưỡng chế đến
nơi…
Những cô gái ấy đang rất khó khăn. Các cô không được tự do, thoải mái như các cô gái khoe mông để câu đại gia, như các cô gái ngất xỉu vì gặp được sao Hàn, như các cô gái suốt ngày chỉ biết ăn diện và đi shopping…Trong xã hội đầy nghịch cảnh như hiện nay, các cô gái trẻ có thể tự do làm mọi việc, kể cả những việc suy đồi bại hoại, ngoại trừ việc yêu nước theo kiểu cách của riêng mình.
Những cô gái ấy đang rất khó khăn. Các cô không được tự do, thoải mái như các cô gái khoe mông để câu đại gia, như các cô gái ngất xỉu vì gặp được sao Hàn, như các cô gái suốt ngày chỉ biết ăn diện và đi shopping…Trong xã hội đầy nghịch cảnh như hiện nay, các cô gái trẻ có thể tự do làm mọi việc, kể cả những việc suy đồi bại hoại, ngoại trừ việc yêu nước theo kiểu cách của riêng mình.
Vì vậy bốn cô gái xinh đẹp, yêu nước
theo cách thức của riêng mình nói trên đang bị bao vây, ngăn chận. Nhưng
không vì thế mà những tia sáng chói lọi phát ra từ tâm hồn thanh cao
và trí tuệ sáng rỡ của các cô không xuyên qua được bức màn u ám để mang
lại sự lạc quan cho mọi người.
Tôi vẫn tin vào thế hệ trẻ Việt Nam.
Tôi vẫn tin vào thế hệ trẻ Việt Nam.