Jossé Manuel Prieto
Xin trân trọng giới thiệu với bạn đọc bài 
viết đặc sắc của nhà văn Cuba Jossé Manuel Prieto. Sau mười năm sống ở Mỹ, trở 
về thành phố quê hương La Habana, ông ngỡ ngàng nhận ra – qua những chi tiết của 
đời sống thường nhật – một nhà nước sau gần 70 năm toàn trị nay có vai trò ngày 
càng thu hẹp. Mô hình nào cho một  Cuba đang hấp hối, khi viện trợ Liên Xô từ 
lâu không còn, Venezuela nay cũng đang gặp khó khăn, còn Trung Quốc làm ngơ 
không muốn cứu giúp đảo quốc xa xôi này? Cuba đang ở chân tường – đổi mới hay là 
chết! 
Bài viết đăng trên tờ Letras Libres 
(Mehico), được Le Courrier International dịch ra tiếng Pháp. 
Thuỵ 
My 
 | 

Một người đánh giày đang chờ khách trên vỉa hè,
Tại đại lý du lịch ở Queens, khi mua vé để đáp chuyến bay trực 
tiếp duy nhất nối liền New York – La Habana, tôi được trao bản danh sách các sản 
phẩm được phép mang đến Cuba: 10 ký lô dược phẩm và 20 ký thực phẩm miễn thuế 
hải quan. Cuba hiện vẫn đang bị Mỹ cấm vận thương mại, chính những người Cuba 
sống ở hải ngoại đảm trách việc duy trì cuộc sống bình thường cho đất nước. 
Hôm khởi hành, tại sân bay tôi trông thấy các hành khách tay 
xách nách mang. Không chỉ những gói hành lý lớn – theo tôi hình dung thì bên 
trong là thuốc men và thực phẩm được phép – mà cả ti–vi màn hình phẳng 
còn trong bao bì, các dàn máy nghe nhạc hi–fi và dụng cụ điện gia dụng. Tờ La 
Jornada cho biết, năm 2009, trong số 324.000 khách du lịch đến bằng các 
chuyến bay trực tiếp từ Mỹ, có tới 95% là người gốc Cuba. Theo tính toán của 
nhiều nhà kinh tế khác nhau, kiều hối của người Cuba hải ngoại gởi về mỗi năm 
hơn một tỉ đô la, chiếm 35% ngoại tệ thu về của cả nước.
Món viện trợ này tuy vậy vẫn chưa thấm vào đâu. Tôi đã đến với 
một La Habana gần như chìm sâu hoàn toàn trong bóng tối. Ngã tư nổi tiếng giữa 
đường 23 và L, có thể được xem là một Times Square của Cuba, vắng như chùa bà 
Đanh vào lúc 22 giờ đêm. Điều này mang lại một ấn tượng buồn thảm, cứ như là đất 
nước vừa bị một thiên tai ụp xuống. Cảm giác bị bỏ rơi và khủng hoảng sâu sắc 
bao trùm. Cuba đang thoi thóp.
Vài ngày sau khi tôi đến nơi, ngày 18/04/2011, đương kim Chủ 
tịch Cuba là Raul Castro cũng gần như có cùng một chẩn đoán. Phát biểu trước 
Quốc hội, nêu lên thời điểm khó khăn mà đảo quốc đang phải trải qua, ông cảnh 
báo: “Hoặc là chúng ta sửa đổi, hoặc như thế là hết. Chúng ta không còn có 
thể đi men theo bờ vực thẳm, chúng ta sẽ chìm đắm, và cùng chìm theo ta là nỗ 
lực của bao nhiêu thế hệ”.
Chắc hẳn là những triệu chứng của cuộc khủng hoảng sâu sắc này 
đã hiện diện từ ít nhất hai chục năm qua. Nhưng những gì đập vào mắt hôm nay, là 
khủng hoảng không phải nhất thời mà chính từ cấu trúc. Không còn có thể tiếp tục 
đổ tội cho “blocus” (cấm vận) của Mỹ, và sự sụp đổ của Liên Xô, mà là do hệ 
thống tệ hại.
Tháng 8/2010 chính Fidel Castro đã nhìn nhận trong một cuộc đối 
thoại lạ lùng với Jeffrey Goldberg, phóng viên báo The Atlantic, và chuyên gia 
Mỹ Julia Sweig: mô hình này không ổn. Cụ thể hơn, ông nói: “Mô hình Cuba 
không còn tác dụng nữa, ngay cả với chúng tôi”. Cần nhấn mạnh ở đây là Fidel 
không còn tố cáo sự dối trá của đế quốc Mỹ, mà nêu ra một nguyên nhân nội tại. 
Bản thân điều này đã là một sự kiện, xứng đáng được phân tích sâu hơn. Fidel 
muốn nói về mô hình nào? Đó là mô hình xô–viết công hữu hóa bắt buộc.
Kể từ cách mạng Cuba 1959, Nhà nước đảm trách tất cả những gì 
mà các lãnh đạo trước đó làm không tốt. Liên Xô với những thành công vang dội 
(như việc phóng hỏa tiễn Spoutnik đầu tiên vào năm 1957) cho thấy chủ nghĩa xã 
hội là một con đường đầy hứa hẹn. Một con đường mang lại những lợi ích lớn lao 
khi hoạt động trên nguyên tắc chính phủ độc đảng, hoàn toàn không có đối lập, 
với một xã hội công dân chỉ là con số không.
Nay với chuyến trở về Cuba đầu tiên từ mười năm qua, tôi có thể 
nhận ra những dấu hiệu đầu tiên của một tiến trình ngược lại – những giai đoạn 
đầu của việc tháo dỡ cái nhà nước với những chiếc vòi bạch tuộc này. Tôi quan 
sát sự thu nhỏ lại của nó. Đó là một hiện tượng có thể nhìn thấy bằng mắt 
thường, một hiện tượng vật lý, như nước triều khi đột ngột rút đi đã để lại 
những tàn tích phía sau. 
Đó là thảm họa của một nền kinh tế bị phá hủy, đất nước đắm 
chìm trong một cuộc khủng hoảng tài chính sâu sắc, trầm trọng thêm bởi hệ thống 
phân lập hai loại tiền tệ. Đồng peso chuyển đổi được (chavito) được xem 
là đồng tiền chính thức từ năm 2004, nhưng tiền lương được trả bằng đồng peso 
nội địa hoàn toàn không có giá trị nào đối với bên ngoài. Tất cả nằm trong bối 
cảnh dân chúng ngày càng bất mãn, và phái ly khai ngày càng mạnh hơn.
Thích ứng với thay đổi
Tôi mua tất cả các báo chí có trên quầy bán báo gần “casa 
particular” (nhà trọ tư nhân) nơi tôi ở nhất. Sự quan tâm bất thường của tôi 
dành cho các tờ báo và tạp chí mà hầu như không ai thèm đọc, đã tố cáo tôi ngay 
lập tức: tôi là kiều dân ở nước ngoài. Tôi hỏi mua tài liệu mới nhất “Đề án 
các đường hướng chủ đạo về chính sách kinh tế xã hội”, nhưng đã hết. Ông già 
bán báo nói với tôi: “Cả La Habana đang đọc cuốn đó!”. Cuối cùng tôi cũng 
có được nhờ một ông già khác nghe qua câu chuyện, đã nhượng lại cho tôi với giá 
gấp mười.
Tập brochure 29 trang nêu chi tiết 291 điểm sẽ được “cập nhật” 
trong mô hình kinh tế Cuba. Nhật báo chính thức Granma khẳng định, đây là 
kết quả của cuộc thăm dò dân ý do Raul Castro đưa ra ngày 26/07/2007, qua đó 
“trên 4 triệu người Cuba đã đưa ra trên 1 triệu đề xuất”. Về cơ bản, cụ 
thể là làm giảm béo cái nhà nước nặng nề này, giúp cho nó gọn gàng hơn, và giảm 
bớt chi phí hoạt động. 
Cuối cùng tôi đã hiểu được đằng sau các ngôn từ văn vẻ của các 
Lineamientos – mà cả nước Cuba đều đọc và tranh luận như là một tác phẩm 
best–seller, cơ bản là xác định cho được vai trò mới của Nhà nước (được cho là 
sẽ giữ vai trọng tài thay vì cầu thủ ngôi sao) trong khi vẫn không để mất vị trí 
chi phối chính trị. Đảng hiện tại của chính phủ vẫn tiếp tục nắm quyền nhằm 
“bảo vệ thành quả cách mạng”.
Từ đó tôi kết luận rằng, thực ra các nhà lãnh đạo đang tìm cách 
thích ứng với một sự thay đổi đã được khởi đầu mà không có sự tham gia của chính 
phủ, nhưng là từ sáng kiến của nhân dân Cuba. Giống như là một dòng sông quay về 
với cội nguồn. Hoặc có thể nói, giống như trước cảnh tháo chạy tán loạn ở mặt 
trận tiền phương, bộ tham mưu đành tuyên bố “rút lui có tổ chức”. Các 
Lineamientos chỉ có nhiệm vụ duy nhất là cứu vãn thể diện, kiểm soát tiến 
trình.
Cuộc sống dưới chủ nghĩa xã hội là một trò mèo vờn chuột muôn 
thuở. Một bên là Nhà nước, bảo vệ một cách ích kỷ vai trò nhân tố độc tôn của 
mình. Bên kia là trận du kích chiến không mệt mỏi của các sáng kiến tư nhân và 
chợ đen – dòng sông mạnh mẽ này cuộn chảy dưới bề mặt có vẻ liền lạc của đất 
nước, và bảo đảm phần lớn cho sự bình ổn. Nhà nước bèn ấn định mục đích khoan 
các giếng phun để chạm được vào dòng chảy ngầm ấy, giúp nó phun trào ra ngoài 
ánh sáng, dưới một dạng thức ít nhiều được điều khiển.
Không phải xếp hàng
Tôi vô cùng kinh ngạc, chẳng hạn, trước số lượng thực phẩm được 
bán trên đường phố, so với nạn đói từng hoành hành trong thời kỳ được gọi là 
“giai đoạn đặc biệt” (sau khi Liên Xô tan rã, giai đoạn này đánh dấu các khó 
khăn kinh tế nghiêm trọng cho Cuba vì không còn viện trợ). Trên đường San Rafael 
ở ngay trung tâm thủ đô, tại khu phố cổ, tôi đếm được ít nhất mười điểm bán thức 
ăn, đa số nhận tiền peso Cuba. Và hầu như không có ai phải xếp hàng, có lẽ là do 
giá cả khá cao. Các quầy hàng được cung ứng dồi dào (ở Cuba thì mọi thứ đều phải 
hiểu theo nghĩa tương đối), và dù giá bán đắt đỏ so với đại đa số người dân, các 
món hàng vẫn có người mua. 
Dù sao đi nữa nguồn hàng tư nhân bổ sung cho nguồn nhà nước đã 
giúp cho nhiệm vụ tìm kiếm cái ăn bớt khó khăn hơn. Cuba phải nhập khẩu đến 80% 
lượng thực phẩm tiêu thụ, tương đương khoảng 2 tỉ đô la mỗi năm. Việc phân bố 
đất canh tác (khoảng 3 triệu hecta, tức phân nửa diện tích đất trồng trọt) đã 
bắt đầu từ năm 2007. Trả lời phỏng vấn tạp chí Espacio Laical, nhà kinh 
tế trẻ tuổi Cuba, Pavel Vidal Alejandro nhấn mạnh, còn phải hoàn tất việc 
“tách rời độc quyền nhà nước và tập trung cho việc thương mại hóa nông 
sản”. Bởi vì chính tình trạng này chứ không phải chứng thiểu năng hay trận 
bão nào đó luôn kìm hãm nhà nông Cuba chất đầy vựa lúa.
Sự biến mất của các cuốn sổ mua hàng tem phiếu – giấc mơ vĩnh 
cửu của người dân Cuba – đã được loan báo. Ngày nay giấc mơ ấy đã ở trong tầm 
tay. Không phải nhờ đã đạt được sự thịnh vượng kinh tế của “chủ nghĩa xã hội 
phát triển” (như ở Liên Xô, theo như người ta nói là không cần đến tem phiếu 
nữa), nhưng chỉ đơn giản là Nhà nước chẳng còn gì để mà phân phối! Bodega 
(cửa hàng mậu dịch bán thực phẩm theo số mua hàng) mà mỗi sáng tôi đều đi qua – 
có cái điện thoại công cộng trong tình trạng hoạt động, nhờ tôi có thể gọi vài 
cuộc điện thoại – vẫn trống rỗng như hồi tôi còn bé. Hồi đó mẹ tôi phải chiến 
đấu cật lực mới mua được tiêu chuẩn bánh mì, mà chẳng bao giờ đủ để chia cả.
J. M. P.
Nguồn: Blog Thuỵ My RFI





