Thứ Năm, 9 tháng 4, 2015

Xu thế ghét Trung Quốc: Vài lời ngỏ cùng Bộ trưởng Phùng Quang Thanh

(Bài do tác giả gửi đến Blog Bách Việt)



Trong bài phát biểu của mình tại Hội nghị Tổng kết công tác năm 2014 của Chính phủ, ông Phùng Quang Thanh, Bộ trưởng Quốc phòng tỏ vẻ bất an và bực bội về hiện tượng tâm lý trong xã hội Việt Nam ta, đó là hiện tượng mà ông ta gọi là xu thế “ghét Trung Quốc”.

Bản tin của Infonet đưa tin, nguyên văn như sau: “Trong phần cuối bài phát biểu của mình, người đứng đầu Bộ Quốc phòng cũng lưu ý, hiện nay trong dư luận xã hội, từ người trẻ đến người già, đang hình thành một xu thế “ghét Trung Quốc”. Theo ông, đây là một việc nguy hiểm, gây ảnh hưởng xấu đến hình ảnh đất nước cũng như quan hệ giữa hai quốc gia.”

Trước hết, xin nói rõ phát biểu trên của ông Phùng Quang Thanh không phải nêu ra ở chỗ riêng tư, mà đây là phát biểu chính thức của ông với tư cách là Đại tướng, Bộ trưởng Bộ Quốc phòng tại Hội nghị Tổng kết công tác năm 2014 của Chính phủ ngày 29/12/2014. Phần đầu phát biểu của ông PQT không có gì đáng nói, vì ông chỉ nêu lên một thực tế khách quan. Song, điều đáng bàn là phần thứ hai, khi ông cho rằng “xu thế GHÉT TRUNG QUỐC là một việc nguy hiểm, gây ảnh hưởng xấu đến hình ảnh đất nước cũng như quan hệ giữa hai quốc gia.” Tôi cho rằng 

đây là một ý kiến non nớt, rất nông cạn, thiếu hiểu biết và thiếu biện chứng của một vị tướng đứng đầu một bộ quan trọng có thể nói vào bậc nhất của đất nước ta lúc này!

Đã có nhiều bài viết phê phán quan điểm lệch lạc và cách phát ngôn“phò Tầu” của Bộ trưởng PQT, nhưng cho đến nay ông vẫn im lặng, chưa thấy ông thanh minh, cải chính hoặc phản bác lại các ý kiến phê phán này. Ngay cả lực lượng DLV đông đảo của ngành Tuyên giáo, cho đến nay cũng chưa một ai dám lên tiếng tán đồng và ủng hộ vị Đại tướng họ Phùng!

Tôi không muốn tranh luận thêm nữa, nhưng với tư cách là một công dân Việt Nam, tôi không thể đồng tình với ý kiến như vậy của ông PQT, Ủy viên Bộ Chính trị ĐCSVN, một tướng lãnh có cấp hàm cao nhất của Quân đội Nhân dân Việt Nam hiện nay!

Dưới đây, tôi mạn phép ngỏ cùng ông đôi lời như sau:

Trước hết, phải khẳng định tâm lý hay xu thế “ghét Trung Quốc” là rất thật, không chỉ “hiện nay” mới có, mà nó là một thực tế khách quan, nó hình thành và tồn tại trong lịch sử nước ta hàng ngàn năm nay rồi. Hiện tượng này không phải do một tổ chức hay một đảng phái nào chủ trương hoặc cổ súy, mà nó hình thành một cách tự nhiên và tất yếu bởi thực tiễn khách quan của lịch sử qua hơn một ngàn năm nước ta bị xâm lược và đô hộ bởi các thế lực cầm quyền phong kiến phương Bắc!

Một điều nữa cần khẳng định rõ là Trung Quốc ở đây không phải là nhân dân Trung Quốc hay đất nước Trung Hoa! Không, nhân dân và đất nước Trung Hoa không phải là kẻ thù của Việt Nam mà chúng ta phải căm ghét! Mà Trung Quốc ở đây chính là “nhà cầm quyền và giới lãnh đạo chóp bu Trung Quốc cùng tham vọng bành trướng bá quyền và ý đồ đen tối hàng ngàn năm qua của họ” đối với đất nước Việt nam chúng ta! Nếu ông Phùng Quang Thanh phát biểu với tư cách cá nhân, tôi chẳng cần bàn đến. Ông có thể yêu ai hoặc ghét ai là do trái tim ông xui khiến, điều đó là tùy ở nơi ông. Thậm chí ngay cả, với tư cách cá nhân của riêng

ông, ông có thể yêu và thích cách hành xử của nhà cầm quyền Đại Hán hoặc của bọn tướng lĩnh Trung cộng, điều đó cũng có thể tùy ở nơi ông. Nhưng một khi ông phát biểu như vậy với tư cách là một vị bộ trưởng, một thành viên của Chính phủ, thì cần phải nhìn nhận và xem xét một cách thấu đáo! Tôi tin rằng Chính phủ và Thủ tướng Chính phủ có thể đã nhắc nhở ông sau khi ông nêu lên ý kiến sai trái và quá lố nói trên.

Ở đây, tôi chỉ muốn đề cập đến khía cạnh mà ông cho rằng: “…trong dư luận xã hội, từ người trẻ đến người già, đang hình thành một xu thế ghét Trung Quốc”. Vâng, nói như vậy tức là ông đã khẳng định những người ghét Trung Quốc ở nước ta chính là người dân, là nhân dân! Vâng, điều đó là rất đúng, rất chính xác và là một thực tế hiển nhiên đấy, ông ạ!

Là một trong 16 Ủy viên Bộ Chính trị ĐCSVN – Đảng vẫn tự nhận là đại diên cho ý chí, quyền lợi và nguyện vọng của toàn thể dân tộc Việt Nam – sao ông lại nói ngược với ý chí và tình cảm của người dân? Phải chăng, ông muốn bắt nhân dân phải chuyển từ “xu thế ghét Trung Quốc” sang “xu thế phải yêu Trung Quốc” ư? Ông không thấy rằng trong vấn đề này, “Ý Đảng trái hẳn với Lòng Dân”, hoặc nói cách khác là“Lòng Dân khác hẳn với Ý Đảng” sao, thưa ông?

Tôi xin cam đoan và chắc ông cũng buộc phải đồng ý với tôi là một khi Nhân Dân đã yêu ai hoặc ghét ai thì điều đó là không bao giờ sai, nó luôn luôn đúng và luôn luôn chính xác! Vậy, hà cớ chi ông lại bảo “điều đó là nguy hiểm, gây ảnh hưởng xấu đến hình ảnh đất nước và quan hệ giữa hai quốc gia” để từ đó ông định điều chỉnh lại cái YÊU và cái GHÉT của nhân dân theo cách mà ông muốn ư ? Không, không nên và ông cũng không thể bắt nhân dân phải yêu, phải chuộng, phải tôn thờ cái mà vốn xưa nay họ đã rất không ưa và rất căm ghét!

Điều thứ hai, có thể ông đã biết, song tôi muốn nêu thêm để ông rõ, trên thế gian này đâu chỉ có dân Việt Nam chúng ta là ghét Trung Quốc. Không nói rộng đâu xa, mà chỉ nói riêng 14 quốc gia có đường biên giới chung với Trung Quốc thôi, có dân tộc nào ưa Trung Quốc đâu, ngay cả đất nước và người dân B

ắc Triều Tiên cũng vậy! Tôi tin rằng người dân cũng như chính phủ 14 quốc gia trên, nếu có thể di dời được lãnh thổ của họ đi nơi khác, thì có lẽ tất cả đều muốn rời đi, không một ai hoặc nhà nước nào muốn sống cạnh cái anh vừa tham vừa thâm vừa xấu tính này!

Điều thứ ba, không kể lại lịch sử xa xôi, chỉ tính riêng từ khi 2 Đảng Cộng sản ra đời ở Trung Quốc và Việt Nam (năm 1921 và 1930) đến nay thôi, đất nước và dân tộc Việt Nam ta đã trải qua nhiều kinh nghiệm đau xót và “suýt” phải trả giá cho việc đặt nhầm lòng tin vào cái gọi là tinh thần “quốc tế vô sản” của ông bạn láng giềng “4 tốt và 16 chữ vàng ma giáo” đó sao?

Giữa những năm 1960’s, nếu Chủ tịch HCM và TBT Lê Duẩn không cảnh giác, cứ nhắm mắt làm theo lời khuyên nham hiểm của Mao Trạch Đông là “Các đồng chí cứ tập trung toàn lực cho giải phóng miền Nam đi, để miền Bắc đấy cho chúng tôi đưa PLA vào bảo vệ cho!” thì có lẽ nay toàn bộ miền Bắc nước ta đã trở thành một địa danh có tên là tỉnh Nam Quảng hay gì gì đó của Trung Hoa cộng sản rồi! Rất may là chúng ta vẫn còn tỉnh táo và đã không bị sập bẫy với ông “bạn vàng khốn kiếp” này.

Cũng cách đây nửa thế kỷ, thế giới đã vạch rõ cho chúng ta biết mưu đồ hiểm độc của Trung Quốc là “Quyết đánh Mỹ đến người Việt Nam cuối cùng!” đó sao?

Đúng là họ có giúp ta trong 2 cuộc kháng chiến chống Pháp và chống Mỹ, nhưng động cơ của họ không trong sáng như họ tuyên truyền! Họ giúp ta là do nhu cầu tự bảo vệ họ là chính, họ muốn có một “khu đệm làm phên dậu” ở biên giới để các cường quốc phương Tây không tiến s

át đến biên cương để có thể đe dọa họ! Điều này càng thấy rõ qua cuộc chiến tranh Triều Tiên (1950-1953). Cũng như đối với Việt Nam, họ muốn bán đảo Triều Tiên phải là “phên dậu” bảo vệ cho họ là chính chứ chẳng phải do tinh thần “quốc tế vô sản” gì đâu!

Lợi dụng tham vọng thống nhất đất nước bằng vũ lực của Kim Nhật Thành, năm 1950, Mao Trạch Đông đã ngầm bật đèn xanh cho họ Kim rạng sáng ngày 25/6/1950 bất ngờ ào ạt tấn công qua vĩ tuyến 38 nhằm “giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước”! Chỉ trong vòng hơn 2 tháng, quân Bắc Triều Tiên có Trung Quốc yểm trợ phía sau, đã chiếm được 80% lãnh thổ Nam Triều Tiên (ngoại trừ thành phố Busan và vùng phụ cận). Tình hình thật nguy ngập, quân đội Mỹ dưới danh nghĩa LHQ buộc phải nhảy vào cứu Nam Triều Tiên, và trong vòng chưa đầy 2 tháng đẩy quân BTT tháo chạy ngược lên phía Bắc!

Quân BTT không chỉ rút chạy về vĩ tuyến 38 mà còn bị liên quân Mỹ – Nam Hàn đánh cho phải tháo chạy tít lên bờ sông Áp Lục, sát với biên giới Trung Hoa! Lúc này, Mao Trạch Đông thấy nguy quá, vội phát động chiến dịch “Kháng Mỹ viện Triều”, huy động 1,5 triệu “chí nguyện quân” Trung cộng, dồn toàn lực vuợt sông Áp Lục đẩy quân Mỹ và Nam Hàn trở lại vĩ tuyến 38 như cũ rồi 2 bên ký Hiệp định Đình chiến ở đó!

Cuộc chiến tranh vô nghĩa này đã cướp đi sinh mạng của trên 2,5 triệu dân lành vô tội của cả 2 bên Triều Tiên, cộng với 36.516 lính Mỹ chết và khoảng gần 400.000 chí nguyện quân TQ “hy sinh”, mà đến tận hôm nay – 62 năm đã trôi qua – hàng trăm ngàn trong số này vẫn chưa tìm được hài cốt!

Điều sau cùng tôi muốn nói với ông là, một thực tế không thể bác bỏ là qua 2 cuộc Kháng chiến chống Pháp (1946 – 1954) và Kháng chiến chống Mỹ (1965 – 1973), nhân dân và đất nước ta vẫn bảo vệ vẹn toàn đất đai của Tổ quốc trên toàn lãnh thổ Việt Nam – trên đất liền cũng như ngoài biển đảo – không một chút suy xuyển!

Thực dân Pháp và đế quốc Mỹ chẳng kẻ nào lấy đi được của ta dù chỉ một mét vuông đất cũng như một mét vuông biển của chúng ta! Ấy vậy mà, kể từ năm 1974, đặc biệt là từ sau khi đất nước ta hoàn toàn thống nhất, giang sơn đất nước ta đã thu về một mối, thế mà đất đai, bi

ển đảo của Tổ quốc Việt Nam thân yêu của chúng ta cứ mỗi ngày một nhỏ đi, một co lại, mất dần vào tay kẻ tham tàn phương Bắc! Là con dân đất Việt, không ai là không biết những thực tế đau buồn này: Đầu tiên là Trung cộng lợi dụng thời cơ Mỹ vừa rút khỏi Nam Việt Nam cuối năm 1973 theo Hiệp định Paris, thì ngay đầu năm 1974 (ngày 19/1/1974), họ cho quân đánh chiếm toàn bộ quần đảo Hoàng Sa lúc đó dưới sự quản lý của chính phủ miền Nam Việt Nam, giết hại 74 chiến sỹ Hải quân VNCH!

Rồi 14 năm sau, ngày 14/03/1988, chính chúng lại cho Hải quân đổ bộ chiếm đảo đá Gạc Ma trong quần đảo Trường Sa của ta và nổ súng sát hại 64 chiến sỹ công binh của Hải quân Nhân dân Việt Nam!

Ngày 7/5/2009, Nhà nước cộng sản Trung Quốc, bất chấp công pháp quốc tế, ngang ngược trình lên Hội đồng Bảo an Liên Hợp Quốc bản đồ Đường 9 đoạn (hay còn gọi là đường Lưỡi bò hay đường Chữ U) bao gồm trên 80% diện tích Biển Đông (trong đó có toàn bộ quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa và hàng trăm ngàn dặm vuông thềm lục địa và vùng đặc quyền kinh tế của Việt Nam) chính thức tuyên bố không úp mở đấy là “Lãnh thổ đã 2.000 năm nay của chúng”!

Bắt đầu từ đó, biết bao tầu, thuyền đánh cá của ngư dân Việt Nam bị đâm hỏng, đánh chìm; nhiều ngư dân của chúng ta bị bắt bớ, giết hại; các hoạt động thăm dò và khai thác dầu khí trên vùng đặc quyền kinh tế của ta ở Biển Đông bị Trung cộng cản trở và phá hoại!

Trong vòng hơn một năm qua, chúng đã âm thầm xây dựng và biến đảo Gạc Ma trong quần đảo Trường Sa của Việt Nam thành một cứ điểm quân sự của chúng để trước mắt khống chế biển Đông, thứ đến là làm cơ sở cho việc thiết lập Vùng Cấm Bay hay gọi là Vùng Nhận diện Hàng không (ADIZ) ở đây, và sau này dùng làm bàn đạp quân sự, khi cần có thể dễ dàng tấn công đến tận Tp HCM của Việt Nam!

Chưa hết, đầu tháng 5/2014, bất chấp luật pháp quốc tế và dư luận thế giới, họ 

ngang ngược hạ đặt trái phép dàn khoan HD-981 trong vùng đặc quyền kinh tế của ta, ngang nhiên khoan thăm dò dầu khí ngay trên thềm lục địa của ta! Hãy nhớ lại, Chính phủ các nước nào, Quốc Hội các nước nào đã thể hiện thái độ kiên quyết và mạnh mẽ nhất buộc bọn cộng sản Trung Quốc phải tháo lui? Ấy vậy mà trong bài phát biểu của ông tại Hội nghị đối thoại Shangri La ngày 31/5/2014, ông đâu dám có một lời lên án hoặc tố cáo hành vi xâm lược nói trên của Trung cộng?

Ông coi bọn xâm lược đó như “anh em trong gia đình” để rồi muốn “đóng cửa bảo nhau” với lũ kẻ cướp đó ư?

Còn trên đất liền, bắt đầu từ sau năm 1975, dọc suốt trên 1350 km chiều dài biên giới của 6 tỉnh phía Bắc giáp ranh với Trung Quốc, hỏi có lúc nào đất đai của ta được yên ổn với nhà cầm quyền bên kia biên giới không? Địa danh lịch sử thiêng liêng ở tỉnh Lạng Sơn là Hữu Nghị quan (Mục Nam quan) đâu còn nữa? Nó đã nằm sâu gần 300m bên trong lãnh thổ Trung cộng từ sau năm 2000 rồi!

Một địa danh văn hóa-thắng cảnh nổi tiếng ở tỉnh Cao Bằng là thác Bản Giốc đâu còn của riêng ta! Một nửa con thác xinh đẹp này từ tháng 12/2000 bằng giấy trắng mực đen đã buộc phải nhường cho “người anh em cộng sản” bên kia biên giới rồi!

Gần một trăm cây số vuông dưới chân Cao điểm 1509 (núi Lão Sơn) ở Hà Giang trong trận chiến năm 1988, mà trong đó có hàng ngàn phần mộ của bộ đội ta hy sinh để bảo vệ cao điểm này, thì từ sau tháng 12/2000 đã mặc nhiên thuộc lãnh thổ của Tầu cộng! Những tội ác dã man “đất không dung, trời không tha” mà quân xâm lược Trung cộng đã gây ra với nhân dân ta ở 6 tỉnh biên giới phía Bắc trong cuộc chiến tranh xâm lăng nước ta tháng 2/1979 sẽ mãi mãi là một vết nhơ ngàn năm khó rửa của bọn cầm quyền bành trướng Bắc Kinh đối với dân tộc và đất nước Việt Nam ta ! Thế mà tại Hội nghị Thành Đô tháng 9/1990, chúng lại ngang nhiên đòi chúng ta hãy vì “đại cục”” mà quên đi, không được kỷ niệm thậm chí cấm nhắc đến cuộc chiến tháng 2/1979 cùng tội ác mà chúng đã gây ra cho đất nước và dân tộc này! Vậy ai là kẻ đồng tình với chúng 

mà muốn quên đi và không muốn người khác nhắc đến tội ác này của nhà cầm quyền Trung Quốc? Họ muốn mọi người im lặng nhằm mục đích và với động cơ gì?

Được biết mấy ngày nữa ông sẽ tháp tùng TBT Nguyễn Phú Trọng đi thăm Trung Quốc. Nhân dịp này, tôi mong ông hãy dũng cảm và khẳng khái nói lên “Xu thế ghét Trung Quốc” của nhân dân Việt Nam ta cho giới cầm quyền Bắc Kinh biết, để qua đó chứng tỏ ông vẫn là con dân đất Việt! Chúc ông khỏe và không bị trói buộc bởi bất cứ nỗi sợ hãi nào.

Xin trân trọng chào ông!

Nguyễn Đăng Quang

Hà Nội, ngày Thanh Minh 5/4/2015
NGUYỄN ĐĂNG QUANG

1 nhận xét:

  1. "Nhân Dân đã yêu ai hoặc ghét ai thì điều đó là không bao giờ sai, nó luôn luôn đúng và luôn luôn chính xác!"

    Nhân Dân ta vẫn yêu Bác Hồ vĩ đại và ghét Trung Quốc . Giải thích dùm cái nghịch lý đó cái .

    Kể thêm cái nữa

    Nhân Dân yêu lý tưởng Cộng Sản và hy sinh để đánh đuổi dân chủ tư bẩn khỏi miền Nam

    Hiểu được chết liền!

    Trả lờiXóa

Hoan nghênh mọi ý kiến thảo luận, nhưng làm ơn viết tiếng Việt có dấu và không chửi tục.

Bài ngẫu nhiên

Tìm blog này