Chủ Nhật, 25 tháng 3, 2012

Tản mạn chuyện chiến tranh và hòa bình


Nhìn cảnh quân đội Mỹ ào ạt quay lại Châu Á thấy người Trung Hoa gian, thâm, nhưng vẫn dại!. Sau chiến tranh Việt Nam năm1975 đáng lẽ Mỹ đã dần rút quân khỏi khu vực này để nhường bước cho nền độc lập thật sự của các quốc gia trong khu vực. Thật ra chẳng nhân dân nước nước nào tại đây muốn để Mỹ đóng quân trên lãnh thổ của mình. Đó há chẳng phải cũng là mong đợi của nhân dân  Trung Quốc ? Nhưng rốt cuộc sự thô bạo bặm trợn  của  chủ nghĩa bành trướng đại Hán đã khiến thế giới lo sợ và các quốc gia nhỏ yếu hơn trong khu vực phải tiếp tục lựa chọn điều ít xấu hơn cho mình, đó là để người Mỹ tiếp tục ở lại, thậm chí tăng cường hơn nữa sự hiện diện quân sự tại đây.
Hàn Quốc là một trong những trọng điểm đóng quân của Mỹ. Tại đây người Mỹ có thể đi-về như trên chính lãnh thổ của mình . Khu vực biên giới Bàn-môn-điếm là điểm nóng bậc nhất thế giới không phải chỉ vì cuộc xung đột hai miền Nam-Bắc Triều Tiên mà chính vì nguyên nhân sâu xa bắt nguồn từ cuộc tranh giành thế giới giữa hai siêu cường Mỹ-Trung. Philippines cũng là một điểm đóng quân lý tưởng của quân đội Mỹ chừng nào Trung Quốc còn lăm le độc chiếm biển Đông. 
TT Mỹ Obama  thăm quan Bàn-môm-điếm mới đây
Mọi động tĩnh chính trị, ngoại giao đều xoay quanh cuộc chơi quyền lực giữa các siêu cường. Còn nhớ một thời sau chiến tranh Việt Nam, người ta thi nhau tiên đoán về "thế giới đa cực"(multi-polar), "thế giới lưỡng cực" (bi-polar), "thế giới đơn cực" (single-polar) và cho rằng thế giới sẽ không còn chiến tranh hoặc nếu có chiến tranh sẽ là chiến tranh hủy diệt ,v.v...Có một số người quả quyết sẽ không có chiến tranh thế giới lần thứ ba (!?). Riêng một vị lãnh dạo Việt Nam còn tuyên bố rằng từ nay sẽ không kẻ thù nào dám xâm lược Việt Nam (!?). Nhưng thật trớ trêu, chỉ vài năm sau đó người Việt Nam lại đã phải ra trận và đổ máu với không ai khác là ông bạn lớn láng giềng!  Chiến tranh cũng đã và đang bùng phát khắp nơi  từ Trung Á, Tây Á đến Trung Đông và Bắc Phi và ở cả Châu Âu,  thậm chí ngay tại trung tâm nước Mỹ với một kiểu cách hoàn toàn khác, với tốc độ cực nhanh, nhưng sức công phá không kém gì một cuộc chiến tranh thông thường-đó là vụ 11/9/2001.
Trước sự thật phủ phàng này, giờ đây liệu còn ai có thể đoan chắc điều gì, ngoại trừ một thế lực siêu hình nào đó ngoài vũ trụ đang quan sát trái đất may ra có thể biết được nhân loại sẽ đi về đâu (?).
Thế mới biết, tranh giành quyền lực là một thuộc tính của loài người, thậm chí còn gay gắt hơn giữa loài vật. Người ta mãi mê không ngừng tranh giành quyền lực ở mọi cấp độ, từ đơn vị hành chính nhỏ nhất đến quốc gia, khu vực và quốc tế, thậm chí còn vươn ra ngoài vũ trụ! Thật có điên rồ không nhĩ? 
.            

2 nhận xét:

  1. Tôi làm quen với báo mạng được vài năm nay. Chủ yếu là xem Quê choa và Ba sàm. Gần đây thì xem Thùy Linh, Mai Thanh Hải và Cu Vinh... Nhưng bắt đầu thấy Quê choa nhạt dần từ việc tác giả cáo lỗi xin được lui dần để lo cái ăn.Mai Thanh Hải cũng vậy. Thật chán. Có thể vì cơm áo gạo tiền, vì sợ... Một nỗi sợ vu vơ nào đó. Cái nước mình nó thế. Vì vậy xem Bách Việt lần đầu thấy dễ chịu. Bài vở chân thực, khách quan và sắc sảo. Đặc biệt là ý kiến nhận xét của bạn đọc được tiếp nhận cởi mở. Thật đáng quý và trân trọng. Xin cám ơn anh Nghị nhiều. Chúc anh và gia đình luôn mạnh khỏe và hạnh phúc.

    Trả lờiXóa
  2. Cảm ơn sự chia sẻ rộng lượng của bạn.

    Trả lờiXóa

Hoan nghênh mọi ý kiến thảo luận, nhưng làm ơn viết tiếng Việt có dấu và không chửi tục.

Bài ngẫu nhiên

Tìm blog này