Thái Bá Tân·
ĐÈN CÙ
Con người, về cơ bản
Thường rất dễ bị lừa.
Nhưng lại khó thuyết phục
Rằng họ đã bị lừa.
Lười đọc, lười suy nghĩ,
Thích tư duy đám đông.
Phần nhiều là thế đấy,
Kiểu bầy đàn, lên đồng.
Lười suy nghĩ, lười đọc,
Ngu, không biết mình ngu,
Tự hào để người khác
Xuây tít như đèn cù.
Thích thì mời cứ đọc
Xã luận báo Nhân Dân.
Nhưng đọc bài ‘lề trái”
Cũng là việc rất cần.
Đọc và rồi ngẫm nghĩ.
Không ai bắt phải tin.
Vì mình có đầu óc,
Tai nghe và mắt nhìn.
Chưa đọc “Bên thắng cuộc”,
Và “Đêm giữa ban ngày”,
“Hồi ký” Cụ Tô Hải,
Và “Đèn Cù” mới đây…
Thì đừng vội qui chụp
Hay chửi mắng người ta.
Sự đời phức tạp lắm.
Phức tạp sử nước nhà.
*
Tôi đứng ra bảo đảm,
Tác giả các cuốn trên
Là những người tử tế,
Đã thoát ngu, thoát hèn.
_________________
DƠI GIÀ, DƠI TRẺ
Sợ hãi và giả dối
Đã biến không ít người
Thành hèn và khôn lỏi,
Rồi cuối cùng thành dơi.
Tức là sợ ánh sáng,
Cả dơi trẻ, dơi già.
Tự bịt mắt, không thấy
Các thảm kịch nước nhà.
Dơi sống trong hang tối,
Vô hồn và đáng thương.
Dơi trẻ nghe nhạc rap.
Dơi già nghe loa phường.
Dơi trẻ chỉ lên mạng
Để xem vú Bà Tưng.
Dơi già chờ đến tháng,
Thấy lương hưu là mừng.
Vì hèn và khôn lỏi,
Cả dơi trẻ, dơi già
Không muốn, không dám biết
Hiện trạng của nước nhà.
Vật vờ trong hang tối,
Y hệt một bầy dơi,
Họ hy vọng, chờ đợi
Một tương lai sáng ngời.
________________
YÊU NƯỚC
Người bất đồng chính kiến,
Chỉ trích nhà nước mình
Là những người yêu nước,
Dám chấp nhận hy sinh.
Lên tiếng nói phản biện
Là biểu hiện tối cao
Của tinh thần yêu nước,
Yêu quốc dân đồng bào.
Khi chính quyền sai trái,
Mà người ta lặng thinh,
Tức người ta đồng lõa
Phản bội đất nước mình.
__________________
MẤY MƯƠI NĂM TA SỐNG (Hai bài)
1
Mấy mươi năm ta sống
Trong giả dối, vô thần,
Nhiều giá trị dân tộc
Đang mất dần, mất dần.
Giả dối làm chai sạn
Tâm hồn của con người.
Vô thần làm người ác,
Không sợ gì trên đời.
Không sợ Trời và Phật.
Càng không sợ lương tâm.
Cái xấu thay cái tốt
Qua nhiều tháng, nhiều năm.
Một khi lương tâm chết,
Ăn cắp ở nước ngoài,
Và cả câu trộm chó
Chẳng vương vấn lòng ai.
Ngoài đói nghèo, lạc hậu,
Bạo lực và chiến tranh,
Dân tộc ta phải chịu
Một vết thương lâu lành.
Đó là sự suy thoái
Về đạo đức giống nòi.
Tôi viết mà đau lắm.
Các bác hiểu cho tôi.
---------------
2
Mấy mươi năm ta sống
Như trong cơn bóng đè.
Ta quằn quại, dãy dụa
Với hơi thở nặng nề.
Để thoát cái bóng ấy,
Chỉ một cách, đó là
Mở toang hết cửa sổ.
Bật hết đèn trong nhà.
Và rồi ta sẽ thấy,
Nhờ ánh sáng mặt trời.
Bộ mặt cái bóng ấy.
Cả mặt ma, mặt người.
Nguồn: Sưu tầm trên mạng
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Tôi thích thơ Bá Tân
Trả lờiXóaChân thành và giản dị
Chẳng như thơ bọn nào
Bí hiểm và tắc tị
Nhiều nhà văn nhà thơ
Đồng hành cùng gái đĩ... !
Cũng đồng ha
Xin lỗ chủ nhà ! Do sơ xuất ,để lỗi 3 từ cuối ,mong chủ nhà xóa hộ. Cảm ơn !
XóaNhưng (theo chương trình cài đặt) chủ nhà không thể một phần xóa hoặc sửa lời bình của khách mà chỉ có thể xóa toàn bộ một lời bình khi nó phi phạm nghiêm trọng quy định của trang chủ. Thật đáng tiếc đến bạn Nặc danh, nhưng có lẽ bạn đọc khác cũng có thể hiểu được.
Xóa